Apr 10, 2008 0 comments
Chán đời chả thiết tha blog Mặc dù hôm nay, hôm qua, hôm kia, mình ngồi ko mốc mặt chả có việc gì làm . Ngồi online mờ cả mắt, học av suốt từ giờ này sang giờ nọ, đeo phone nghe nhạc đau hết tai
Nói chung cái số kiếp mình là thế, cv sẽ đến hàng núi, sau đấy là đến vụ nông nhàn, ngồi ko hóng chuyện, xua ruồi đuổi muỗi cho bằng chết chán thì thôi
Ôi, mình buồn quá , mình buồn lắm , mình muốn sống 1 cách điều độ, vừa cân bằng cả cv lẫn giải trí, vừa có thể yêu đương thỏa thích mà lại ko quá xao nhãng việc kiếm tiền … Thế mà ông trời ko thương mình , cứ bắt mình lúc thì hùng hục như trâu , lúc thì ăn chơi vô độ Thế thì đến bao giờ đời mình mới sang trang ? Đến bao giờ mình mới cảm thấy thời gian mỗi phút trôi qua đều thú vị và ý nghĩa ?
Thôi ko nói nữa… bơ mọi thứ, dù sao thì giờ còn khá nhiều việc phải suy nghĩ, nhiều thứ phải lo…
Thứ 1 là chuyện tình yêu, thôi mình ko giấu nữa, mình xin thú thực, là dạo này mình cảm thấy tình cảm cứ điên điên dại dại thế nào?! Yêu lâu nên có những thứ mình ko thể phản ứng như những ngày đầu. Có những lúc mình buồn, mình thất vọng và chán nản nhưng mình lại tự an ủi theo cái cách khá lạc quan: “Ko phải ntn đâu! Chả việc gì phải buồn, ng` iu mình ko đời nào thế, ng` iu mình yêu mình lắm, tình yêu mình đang rất đẹp!! ” Đại loại kiểu 1 ng rối trí ko còn biết suy nghĩ theo hướng nào thì sẽ chọn cái hướng khả quan nhất mà suy nghĩ. Và ban đầu với cái cách đó mình cảm thấy khá ồn, tâm trạng được bình thường hóa, cuộc đời vẫn đẹp, chả còn thứ gì đáng để lăn tăn. Thế nhưng đời đúng là ko phải màu hồng mà là ...technicolor nên cuối cùng mình khổ vẫn hoàn khổ
Chuyện là đến 1 ngày câu trả lời lạc quan ko còn khả năng lấp liếm những mâu thuẫn và hờn giận trong mình, ko còn đủ sức thuyết phục mình, ko còn khả năng chấp cánh cho mình bay trong thế giới tràn đầy hạnh phúc Thế là đùng phát, rơi... tự do luôn Đâm bùn đời , chán hết thảy .
Ngày xưa ý, khi mình và ng iu ghét nhau, mình vẫn ko có thói quen lên blog than vắn thở dài như thế này. Mình vẫn cố giữ nỗi buồn, chôn chặt niềm đau Lúc đấy có cảm tưởng là vật vã khóc than kiểu gì thì cũng ko giải quyết đc rốt vấn đề. Nhưng giờ khác dzồi, mình sẽ viết tất thảy những gì mình nghĩ: Tại sao mình buồn? Hôm qua mình đã uống bao nhiu bia ? khóc bao nhiêu xô nước mắt? ... Như thế dù vấn đề vẫn ko giải quyết nhưng ít nhất tự nhiên sẽ thấy lòng nhẹ nhõm yên bình hơn.
Tình yêu í, đúng là càng trải qua bao sóng gió, nếu nó ko tắt ngóm đi thì thế nào nhiên liệu cũng phải hao mòn…Hương vị cũng nhạt hơn. Tự nhiên cảm thấy bất lực ko cách gì cứu vãn.
Có những lúc mình nghe, mình thấy, mình buồn nhưng mình im lặng. Có những lúc mình thấy chat với nhau sao nhạt nhẽo quá, nói được vài câu là “Thôi đi ngủ”, rồi mạnh ai nấy trèo lên giường . Có những lúc mình muốn chia sẻ với ng iu những câu chuyện mà mình thích, những bộ phim hoặc bài hát mà mình muốn 2 đứa đc cùng nghe. Khốn thay, cái style của ng iu mình lại khác, thế là thôi, em đành “dấu cho riêng e biết” - cảm giác ngồi gần mà khoảng cách lại rất xa.
Nhiều khi lục ngăn kéo thấy rơi ra tấm thiệp từ đời xừa đời xưa, hộp quà, giấy gói quà nhàu nát ố vàng từ năm 2 nghìn lẻ mấy, lại thấy buồn vì cái cảm giác hồi hộp vì một món quà bất ngờ, hạnh phúc vì một tấm thiệp đúng thời điểm ko còn tồn tại nữa.
Những buổi đi chơi càng ngắn lại thì con ng` lại càng mau mệt mỏi . Tình yêu lúc này chỉ là nằm dài xem tv, là đi làm về vật ra giường nói với nhau đôi 3 câu xong lăn đùng ra ngủ, là những buổi đi chơi trong im lặng, trò chuyện nhát gừng...
Là những hứa hẹn than vãn như trả bài về những thứ đáng ra ngày xưa phải tràn đầy vui thích và hứng khởi. Đại khái là những thứ như thế, làm mình suy nghĩ nhiều, dù biết chắc rằng lỗi ko phải tại ai. Lẽ đời vốn thế, những thứ trong tầm tay, quá thân thiết gần gũi lại đâm trở nên tầm thường.

0 comments:

Post a Comment

 

©Copyright 2011 Shubilicious | TNB